XtGem Forum catalog
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

 XUYÊN VIỆT THÚ NHÂN CHI TƯỚNG


Phan_32

Bách Nhĩ lần đầu tiên nghe thấy chuyện này, trong lòng vừa động, vì thế y hỏi thêm vài câu.

Hóa ra do vị trí địa lý của mỗi bộ lạc khác nhau nên sẽ có đặc sản khác nhau. Thế nhưng bởi vì đều ở cách nhau quá xa, cũng không phải vật phẩm thiết yếu, nên cũng không có người nào chủ ý đi đổi một chuyến. Vì vậy họ đều nhân hai cơ hội đổi muối là mùa mưa bắt đầu cùng với trước khi mùa tuyết rơi đến để đổi lấy thứ mình muốn, do đó liền hình thành sự kiện các bộ lạc trao đổi như tụ hội vậy.

“Lần này xảy ra thú triều, không biết còn bao nhiêu người sống sót nữa.” Duẫn nói xong, có chút cảm khái.

Bách Nhĩ nhìn lên bầu trời đêm, thấy trên trời đã có sáu mặt trăng, căn cứ theo quy luật mặt trăng mọc ở đây, vậy qua sáu bảy ngày nữa, bảy mặt trăng đều sẽ sáng lên.

“Ta muốn đi xem, thuận tiện đưa Cổ, Tinh đến bộ lạc Đại Sơn học thảo dược với tộc vu bên đó.” Y nói. Ban đầu y còn muốn đưa hai á thú đi, thế nhưng trước mắt, á thú khiến y yên tâm chỉ có Bối Cách và Tang Lộc, mà Tang Lộc lại quá xinh đẹp, đưa tới bộ lạc khác thật sự không an toàn chút nào, nên cuối cùng y cũng từ bỏ chủ ý này.

“Để Mục đi theo đi.” Duẫn nghĩ một lát, nói. Tuy luyến tiếc nhi tử, thế nhưng hắn vẫn hi vọng thằng bé có thể học thêm những thứ khác, dù sao một a phụ mù như hắn, kiến thức có thể dạy cho nó cũng có hạn. Bách Nhĩ đương nhiên không phản đối, chỉ là lúc trước y vẫn nghĩ các thú nhân không quá coi trọng thảo dược, mà Mục mới bắt đầu học đi săn, nên mới không đề xuất. Về phần Tinh, cũng vì nó còn nhỏ tuổi, qua hai mùa tuyết rơi nữa mới có thể bắt đầu học đi săn, cộng thêm nó thông minh hơn người, Bách Nhĩ mới nghĩ tới việc đưa nó qua đó, đương nhiên y cũng đã thương lượng với a phụ của nó rồi.

“Ngoại trừ con mồi, còn có thể lấy cái gì khác đổi không?” Đừng nói là Bách Nhĩ trước kia, ngay cả các á thú khác cũng không biết các bộ lạc tụ hội trông thế nào, có thể đổi những thứ gì.

“Da thú đã thuộc, rìu đá, dao đá, khoai lang tím, khổ tử ma, củ thứ thứ…” Duẫn thuận miệng nhắc tới một loạt thứ đều không hiếm lạ, thế nhưng ngoại trừ rìu đá, dao đá, hiện tại họ không có gì khác, hơn nữa rìu đá, dao đá họ còn chưa đủ dùng, sao có thể đem đi đổi.

“Đan sọt đi.” Ở bên cạnh nghe bọn họ nói chuyện, Nặc đột nhiên lên tiếng “Còn chưa có ai dùng sọt, chắc có thể đổi được một vài thứ.”

Đan sọt đương nhiên không thành vấn đề, có điều không thể lại dùng trúc tía, vì thế mấy ngày kế tiếp, sau khi đi ra ngoài săn bắt, mọi người đều sẽ cắt một ít dây leo trở về, tiếp theo để mấy lão thú nhân đan thành giỏ và sọt, cũng không chậm trễ công việc vận chuyển đá bao nhiêu. Buổi sáng hôm sau chờ mặt trăng thứ bảy mọc lên, vốn thầm nghĩ mang vài người đi, nhưng khi Bách Nhĩ nhìn thấy ánh mắt hoặc lộ rõ hoặc giấu diếm khát vọng của những người khác trong bộ lạc, cuối cùng y đưa ra quyết định tất cả mọi người cùng tới bộ lạc Đại Sơn. Về phần đám người Đồ đương nhiên đều tán thành, vốn hàng năm họ đều phải đi một hai chuyến như vậy, trước kia đường xá xa xôi, lại nguy hiểm, cũng đều đi, huống chi hiện tại tiện lợi như vậy.

“Chúng ta vẫn nên ở lại đây đi.” Duẫn hơi chần chừ. Chưa từng có thú nhân tàn tật tham gia vào tụ hội của các bộ lạc, đi tới đó, chỉ e sẽ nhận được không ít ánh mắt kỳ lạ thôi.

“Toàn bộ đều đi. Đến lúc đó muốn đổi gì thì đổi, nếu không đổi đồ, thì chúng ta sẽ đi săn thú.” Bách Nhĩ sao không hiểu trong lòng Duẫn nghĩ cái gì, thế nhưng nếu y đã dẫn người ra ngoài, thì không có mềm yếu. Cũng chẳng thấp kém hơn người khác, sao không thể đường đường chính chính đi ra.

“Đi thôi, cũng nhiều năm ta không tới đó rồi, quả thật nhớ cái cảnh náo nhiệt ở đấy.” Lão Thác cười tươi, vỗ vai Duẫn, nói.

“Đúng vậy, Duẫn, ngươi lo cái gì chứ? Lúc ở trong sơn động, các ngươi còn đánh bại mấy thú nhân cường tráng mà.” Bối Cách cũng phụ họa vào, y còn đang trông cậy Hồng cùng đi với mình đấy, đừng vì một câu của Duẫn, mà để các thú nhân tàn tật ở lại, nói không chừng lúc đó á thú bọn họ cũng không được đi nữa.

“Đi thôi.” Đồ dứt khoát nói, trực tiếp đi tới, quàng lên vai Duẫn, kéo hắn lên bè trúc.

Đến lúc này, cũng không có ai nói ở lại nữa, mà hưng phấn nhất phải nói tới tiểu thú nhân và các á thú, bởi vì ngoại trừ lần trước di chuyển tới thung lũng, bọn họ chưa từng được đi xa, càng đừng nói thấy qua rất nhiều bộ lạc tụ họp náo nhiệt cỡ nào.

Hơn năm mươi người, mười cái bè trúc, một đường xuôi dòng, ngược lại có chút hùng tráng. Mỗi bè chỉ có năm sáu người ngồi, đặt thêm một chồng sọt bằng dây leo, rất nhẹ. Đồ duỗi thẳng một chân, một chân gập lại, ngồi ở đuôi bè, nhìn rừng núi nhanh chóng lùi ra sau một lát, sau đó hắn nhịn không được quay đầu lại nhìn, cuối cùng ánh mắt cũng tìm thấy Bách Nhĩ cầm sào trúc trong tay, đứng ở đầu chiếc bè cuối cùng. Bởi vì cách khá xa, nên không thể thấy rõ mặt y, thế nhưng lại vẫn khiến người khác cảm thấy bóng dáng thon dài, thẳng đứng, anh tuấn cùng với động tác chèo sào nhẹ nhàng, nhàn nhã đó đẹp đẽ, tiêu sái nói không nên lời đến cỡ nào.

Nâng tay lau mặt, bắt mình thu ánh mắt lại, trong lòng Đồ ảo não vô cùng. Trong khoảng thời gian này, mỗi khi ở một mình, hắn luôn sẽ không khống chế được mà nhớ tới bộ dáng trồi lên mặt nước của Bách Nhĩ, cùng với cảm giác ngày đó khi đặt y dưới thân mình, sau đó liền… Hắn cảm thấy bản thân mình thật sự có chút vấn đề rồi. Trước kia dù ôm Na Nông, hắn cũng không như vậy, chỉ là cảm thấy cơ thể á thú nho nhỏ, mềm mại, rất đáng yêu, nhưng ý niệm quá phận lại không có, dù sao sau khi kết thành bạn đời mọi thứ sẽ thuận theo tự nhiên mà đến thôi. Thế nhưng đối với Bách Nhĩ, hắn phát hiện vô luận là ánh mắt hay là cơ thể tựa hồ đều có chút không chịu sự điều khiển của chính mình, cái loại cảm giác này khiến hắn bất an vô cùng.

“Ngươi nói xem, Bách Nhĩ đưa các á thú ra ngoài hết, có thể gặp chuyện không may gì không?” Giọng nói của Tát vang lên bên tai.

Đồ buông tay, bất giác lại quay đầu nhìn ra sau, rồi mới thản nhiên nói “Nếu y dám đưa ra ngoài, trong lòng y tự nhiên sẽ biết rõ, có khi nào ngươi thấy y làm việc gì mà không nắm chắc chưa?” Dừng một lát, hắn nói tiếp “Nếu các á thú không biết tốt xấu, thật sự bỏ đi cũng chẳng sao.” Hắn cảm thấy Bách Nhĩ hẳn là nghĩ như vậy, lần này đi ra, chỉ e là vừa mang các á thú đi mở mang tầm mắt, đồng thời cũng khảo nghiệm bọn họ, bằng không sao trước lúc xuất phát y lại không hề dặn dò cái gì.

Tát ừ một tiếng, sau đó cười nói “Chuyện này Bách Nhĩ đúng là có cách, ngươi xem đàng sau kìa, tất cả đều là á thú chèo bè. Nghĩ tới bộ dáng kiêu ngạo trước kia của họ, so ra bây giờ vẫn thuận mắt hơn.” Gã vẫn không thích á thú là vì không có đủ kiên nhẫn dỗ dành bọn họ. Vốn định đợi tới tuổi, tộc trưởng đồng ý cho gã một bạn đời xứng đôi thì thôi, không xứng cũng chẳng sao, hiện tại xem như cũng dâng lên một chút hứng thú.

“Còn kém xa y nhiều lắm.” Đồ lẩm bẩm một câu, rõ ràng phát hiện bản thân mình hoàn toàn không có chút hứng thú nào với các á thú, bao gồm cả Tang Lộc nhìn cũng không tệ lắm kia. Chẳng lẽ thật sự là vì Na Nông mà sinh ra cảm giác chán ghét? Đây cũng không phải là hiện tượng tốt đâu.

“Kém xa ai?” Tát nghe thấy lời nói của hắn, liền thuận miệng hỏi.

Đồ rất muốn phun ra hai chữ Na Nông trái với lương tâm, thế nhưng cuối cùng vẫn là không cam lòng nói “Bách Nhĩ.” Nói xong, quả nhiên nghe thấy Tát ồ một tiếng, sau đó là ánh mắt soi mói còn sáng hơn cả mặt trời của gã, khiến hắn có chút thẹn quá thành giận “Nhìn cái gì, ta nói sai à? Đừng nói á thú, mà cả thú nhân, ai có thể so với quái vật cái gì cũng biết kia chứ?” Lúc hai chữ “quái vật” ra khỏi miệng, hắn liền hối hận, chỉ muốn tát cho mình một cái.

“Ta cũng chưa nói không phải, ngươi nổi giận cái gì hả?” Tát tỏ vẻ rất vô tội “Ta chỉ cho rằng ngươi cãi nhau với y, không ngờ ngươi còn nói giúp y như vậy.”

“Ta nói giúp y khi nào…” Đồ lỡ lời phản bác, hắn cảm thấy như mình bị người ta nhìn thấu vậy, trong lòng cảm thấy không được tự nhiên, may mà lúc này Duẫn bị hắn kéo lên bè cùng, nói xen vào “Mặc kệ Bách Nhĩ là cái gì, gặp được y đều là may mắn của chúng ta.” Duẫn có chút cảm khái, đôi khi nghĩ lại tình cảnh chờ chết trong lều lúc trước, hắn lại có cảm giác như đã qua mấy đời rồi. Thời điểm đó, có ai trong họ có thể nghĩ tới cảnh tượng sinh hoạt như bây giờ đâu.

“Nhưng trong các ngươi vẫn có người phản bội y.” Đồ cười lạnh. Lúc trước ở trong sơn động, hắn cũng biết một vài chuyện, tuy chưa từng nhắc tới, nhưng trong lòng trước sau vẫn có chút bất bình vì Bách Nhĩ.

Nghe thấy lời của hắn, Duẫn trầm mặc đi, đối với lựa chọn của Lạc, hắn rất tức giận, nhưng không thể nói gì nhiều. Mặc kệ nguyên nhân là gì, phản bội chính là phản bội. Còn Bách Nhĩ tại sao không tìm Lạc và Hải Nô gây phiền phức, có lẽ là Bách Nhĩ rộng lượng, có lẽ là Bách Nhĩ căn bản không đặt chuyện này ở trong lòng. Có đôi khi hắn sẽ nghĩ, nếu lúc ấy, mọi người cùng nhau phản bội Bách Nhĩ, chỉ e Bách Nhĩ cũng chỉ xoay người rời đi mà thôi.

p/s: Lại một hành trình mới, liệu điều gì sẽ xảy ra?

82. Ưng tộc phương Nam

Thời điểm tới bộ lạc Đại Sơn đã có không ít người đến đây, bất ngờ là lại không thấy sự quạnh quẽ sau thú triều, mà so với lời Giác kể tựa hồ còn náo nhiệt hơn hồi trước một chút. Điều này hiển nhiên là trái với lẽ thường rồi.

Tuy dã thú rất ít khi đi tới nơi nhiều người, nhưng bộ lạc Đại Sơn vẫn sắp xếp thú nhân tuần tra xung quanh. Lúc thú nhân đi tuần tra nhìn thấy đám người Bách Nhĩ, trông hắn có vẻ rất vui mừng, chào hỏi một tiếng liền nhanh chóng chạy về báo tin.

“Xem ra Mạc ở đây làm rất tốt, trước kia cũng chưa thấy bộ lạc nào tới đổi muối còn có người đi thông báo như vậy. Chẳng lẽ còn muốn tộc trưởng Đại Sơn tới đón tiếp?” Kỳ cười ha hả, nói đùa.

Nhưng sự thật lại chứng minh lời tùy tiện của y vậy mà lại trúng phóc rồi. Có điều người đầu tiên đến không phải là tộc trưởng Đại Sơn, mà là con sư tử đỏ Mạc. Tuy kết bạn với thú nhân ở đây không ít, nhưng dù sao cũng không phải bộ lạc mình, vì thế cuối cùng Mạc cũng có cơ hội thử nghiệm tâm trạng nhớ nhà của kẻ tha phương đất khách. Khi biết đám người Bách Nhĩ tới, sao hắn có thể ngồi yên tiếp được.

“Ngưng tập võ rồi à?” Bách Nhĩ nhìn con sư tử lớn xém nữa nhào lên người mình, y nhịn cười, vỗ đầu Mạc, trầm giọng nói.

“Không, mỗi ngày đều tập luyện, không tin ngươi hỏi bọn Tu đi.” Mạc trả lời nhanh chóng như phản xạ có điều kiện. Không thể không nói, hắn thật sự xem Bách Nhĩ như sư phụ, lúc không thấy thì rất nhớ, sau khi nhìn thấy, nghe y hỏi lại cảm thấy khẩn trương.

Bách Nhĩ ừ một tiếng, đương nhiên không phải là y hỏi thật người bên cạnh này, y chỉ nói “A mạt ngươi cũng đến đấy, ông ấy ở phía sau.”

Bởi vì á thú cùng người già, trẻ nhỏ đi ở giữa, nên Mạc đứng ở phía trước không chú ý tới. Lúc này nghe thấy vậy, hắn không khỏi chấn động, nhưng lập tức liền vui mừng trở lại, vừa chào hỏi những người khác, vừa vội vàng chạy ra sau tìm a mạt của mình. Mà lúc này, tộc trưởng bộ lạc Đại Sơn Viêm cùng tộc vu Cốc đã mang theo người tới đây đón tiếp. Mọi người đơn giản hàn huyên vài câu, liền đi vào trong sơn động của bộ lạc Đại Sơn.

Trên đường thỉnh thoảng có thể thấy đủ loại lều đã dựng xong hoặc đang dựng, còn có thú nhân đi qua đi lại trao đổi vật phẩm. Mà với số người đi chuyến này của đám người Bách Nhĩ lập tức thu hút không ít ánh mắt. Có điều bởi vì có tộc trưởng, tộc vu Đại Sơn đi cùng, nên mới không bị vây xem.

“Thú triều hình như không gây ảnh hưởng lớn cho các bộ lạc khác?” Bách Nhĩ nghi hoặc hỏi. Trước kia nghe đám Duẫn nói, bộ lạc Hắc Hà là bộ lạc lớn nhất ở phương Bắc rừng rậm Lam Nguyệt mà còn rơi vào kết cục như thế, vậy sao các bộ lạc khác lại như không có vấn đề gì, chẳng lẽ thú triều thật ra chỉ phát sinh từ Trung bộ đến Bắc bộ của Lam Nguyệt?

“Sao có thể chứ!” Vì có trận pháp bằng đất kia, sau này bộ lạc Đại Sơn cũng không tiếp tục bị mất người nữa, cho nên trong lòng Viêm vô cùng cảm kích đám người Bách Nhĩ, khi nhìn thấy bọn họ mang theo cả một đám già yếu, tàn tật, lại còn có á thú tới tụ hội của các bộ lạc, tuy hắn hơi khó hiểu, nhưng cũng không hỏi nhiều “Hôm nay họ mới tới thôi, có rất nhiều bộ lạc trước kia còn chưa có người đến, cũng không biết có còn đến được không nữa. Mà chỉ tính đến đây, thì số người cũng ít đi rất nhiều. Hiện tại các ngươi thấy náo nhiệt như vậy đều là khách thú tới từ phương Nam đấy.”

“Khách thú?” Bách Nhĩ đã biết khách thú là gì từ đám Duẫn, chỉ là y thấy hơi lạ, thú triều vừa qua, mấy khách thú này chạy tới đây thì có thể đổi được cái gì chứ?

“Đúng vậy, lần này thứ mà khách thú mang tới các ngươi tuyệt đối không tưởng tượng nổi đâu.” Trên mặt Viêm lộ ra biểu tình cổ quái, vừa giống cười lại vừa giống nổi giận. Lại nói tiếp, thú triều lần này, bộ lạc bọn họ bởi vì điều kiện địa lý cùng với sự tương trợ sau này của nhóm người Bách Nhĩ, xem như là tổn thất nhỏ nhất. Vốn hắn nên vì thế mà cảm thấy tự hào hoặc đắc ý, nhưng sắc mặt lại không phải nói như vậy .

“Là cái gì?” Bách Nhĩ để ý tới vẻ mặt của hắn, không hiểu sao y cảm thấy thứ kia nhất định là thứ tốt, nhưng trong mắt thú nhân có khả năng lại không xem là thứ tốt.

“Phía Nam cũng bị thú triều.” Viêm lại không trả lời thẳng, mà rủ rỉ nói về chuyện mới xảy ra không lâu “Chỗ của họ vì khắp nơi đều là đồng bằng rộng lớn, không có nơi ẩn náu, nên tổn thất còn nặng nề hơn chúng ta. Nếu chỉ là như vậy, thật ra cũng không khác biệt mấy so với chúng ta, mất nhiều thời gian hơn là có thể khôi phục lại sức sống rồi. Thế nhưng, ở đó có một Ưng tộc, bởi vì sinh hoạt trên vách núi, nên trong thú triều họ gần như không bị tổn thất gì, lúc thú triều vừa qua, tộc trưởng bọn họ thế nhưng lại dẫn tộc nhân, thừa cơ dùng vũ lực, thu dọn tất cả các bộ lạc ở trên thảo nguyên một lượt, sáp nhập toàn bộ thảo nguyên phương Nam lại. Sau này ngoại trừ Ưng tộc, phía Nam không còn bộ lạc thuần tộc nào khác.” Nói tới đây, trong giọng nói của hắn bất giác mang theo chút phẫn nộ và phiền muộn.

Bách Nhĩ hơi kinh ngạc, y không ngờ ở trên vùng đất thú nhân này lại có người tràn đầy dã tâm như thế. Về phần các thú nhân khác, phản ứng mãnh liệt hơn y tưởng gấp trăm lần, bởi vì trong suy nghĩ của họ, cái hành vi tu hú sẵn tổ của tộc trưởng đó là điều đáng giận nhất, không ngờ còn có loại người lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn mà đi xâm lược bộ lạc khác, đây là điều ở trong rừng rậm Lam Nguyệt là không thể tha thứ được.

“Vậy mấy khách thú kia có phải tới đây giúp tộc trưởng Ưng tộc bán tù… thú nhân và á thú?” Bách Nhĩ suy nghĩ một lát, rốt cuộc hiểu ra tại sao biểu tình lúc nãy của Viêm lại như vậy. Lần này đến lượt Viêm kinh ngạc “Là á thú. Sao ngươi biết?” Dù sao á thú trân quý như vậy, trước kia nào có ai nỡ đem ra buôn bán. Dù có cũng chỉ ở phía Nam thôi, bên bọn họ khỏi phải mơ tưởng.

Những người khác đều hít một hơi lạnh, Bách Nhĩ lại chỉ cười mà không nói gì. Có chiến tranh ắt sẽ có tù binh, mà tác dụng của tù binh là gì? Không phải làm cu li, nô bộc, thì đương nhiên sẽ đem bán đi đổi lấy tài vật, chẳng sẽ lại nuôi không bọn họ?

Viêm thấy y không đáp, chỉ cho rằng y đoán đại mà trúng, vì thế hắn nói tiếp “Trong thú triều, thú nhân vì bảo vệ á thú mà chết rất nhiều, hiện tại số lượng á thú trên thảo nguyên vượt xa thú nhân, mà Ưng tộc vì muốn duy trì huyết thống thuần khiết, nên không cho á thú trong tộc kết bạn đời với người tộc khác. Vì vậy ngoại trừ một số nhỏ được giữ lại, hầu hết các á thú đều để khách thú đưa tới nơi khác đổi lấy đồ họ cần.” Nói tới đây, hắn nhìn qua các á thú đi cùng đám người Bách Nhĩ, nhịn không được hỏi “Các ngươi không phải cũng muốn đổi á thú ra ngoài đấy chứ?”

Các á thú vốn đang bị câu chuyện của bọn họ thu hút, trong lòng dâng lên cảm giác bầu bí thương nhau, chợt nghe thấy lời nói đó, sắc mặt lập tức thay đổi, hoảng sợ nhìn về phía Bách Nhĩ, ngay cả một số thú nhân cũng không khỏi dâng lên một chút hoài nghi.

“Đương nhiên không phải. Họ là người bộ lạc chúng ta, lại rất tài giỏi, sao ta có thể cho bộ lạc khác được, chỉ là dẫn họ ra ngoài mở mang kiến thức thôi.” Bách Nhĩ mỉm cười nói, cũng không nhìn xem phản ứng của những người khác.

Bởi vì có Bách Nhĩ là tiền lệ, Viêm vừa nghe tới hai chữ “tài giỏi”, nhất thời hai mắt sáng lên, đang suy nghĩ có nên để thú nhân bộ lạc mình rước hai người về không thì liền nghe thấy Bách Nhĩ nói tiếp “Viêm tộc trưởng, đừng đặt chủ ý lên họ, ta không nỡ buông bất cứ một ai đâu.”

Viêm ngượng ngùng nở nụ cười, chuyện này đành từ bỏ. Các á thú rốt cuộc yên lòng. Tin rằng bất cứ ai thấy thung lũng họ đang ở, cũng không muốn tới cái sơn động như cái chuồng sắt kia. Hiện tại tuy họ không nhàn hạ như trước, nhưng thức ăn lại dồi dào, cộng thêm cảm giác thành tựu khi nhìn thấy bộ lạc trong tay mình từng chút một được xây dựng lớn lên, dù Bách Nhĩ thật sự cho bọn họ cơ hội rời đi, họ cũng không nỡ. Huống chi, ngoại trừ huấn luyện, chỉ cần không làm biếng, không dùng mánh lới, bình thường Bách Nhĩ quả thật cũng không quản bọn họ như thế nào.

“Đúng rồi, Bách Nhĩ, cung tên kia của ngươi có thể dạy cho chúng ta không?” Viêm nhớ Cốc vu từng đề cập chuyện này với hắn, mặc kệ Bách Nhĩ xuất phát từ nguyên nhân gì mà đồng ý, hắn cũng sẽ không bỏ qua cơ hội như vậy.

Bách Nhĩ đương nhiên nhớ rõ lời mình nói, y cười nói “Cung tên của ta là do Lão Thác làm, ngươi muốn học thì cứ thỉnh giáo ông ấy đi.” Sau đó y gọi Tinh, Cổ, còn có Mục, nói với Cốc vu vẫn im lặng, cười tủm tỉm, đi theo bên cạnh nãy giờ “Vừa lúc, ta đem người tới, sau này phải làm phiền vu trưởng rồi.” Dứt lời, y cho ba tiểu thú nhân tiến lên dập đầu bái sư.

Ở đại lục thú nhân, họ chỉ biết lễ bái với thần thú, cho nên hành động này của Bách Nhĩ ngược lại dọa Cốc vu và Viêm nhảy dựng lên, Cốc vu vội vàng kéo ba tiểu thú nhân dậy, ông đã gặp Cổ, mà hai tiểu thú nhân còn lại trông đều ngoan ngoãn, thông minh, khiến ông nhất thời vô cùng vui mừng, lập tức muốn dẫn người về động ốc thảo dược của mình, mong sao có thể lập tức lôi hết những thứ mình có cho bọn nhỏ.

“Vu trưởng, xin đợi một chút, mấy hài tử này còn chưa thấy bộ lạc tụ hội, hay là để chúng đi xem vài ngày, chờ khi chúng ta rời đi, ông mới từ từ dạy chúng?” Bách Nhĩ ngăn ông lại. Học thảo dược không phải chuyện nhất thời, hoàn toàn không cần gấp gáp như vậy, không bằng để tụi nhỏ nhân cơ hội hiếm thấy này mà trải đời. Mở mang tầm mắt rồi, khả năng học tập tự nhiên cũng sẽ tăng lên. Hiển nhiên Cốc vu cũng biết biểu hiện của mình quá nóng vội, ông gãi mái tóc thưa thớt, ngượng ngùng cười hì hì, cũng không phản đối. Tinh với Mục trước đây đều biết những lão nhân ổn trọng, hiền lành, mới đầu còn thấp thỏm, lo âu, lúc thấy bộ dạng của Cốc vu, ngược lại chúng thấy thân thiết hơn nhiều, cũng bớt sợ hãi với nơi mà mình sẽ phải ở lại trong một thời gian không ngắn này.

Bởi vì đã chiều tối, người bộ lạc khác đều dọn sạp, bắt đầu chuẩn bị bữa tối, nên Viêm trực tiếp cho người an bài chỗ ở cho nhóm người Bách Nhĩ, tính ngày mai dẫn họ đi tham quan tụ hội, đồng thời vì thức ăn không còn khan hiếm như lúc thú triều nữa, nên cơm canh nhiều ngày này tự nhiên cũng sẽ do bộ lạc Đại Sơn mời. Điều khiến Bách Nhĩ tiếc nuối là, y vốn cho rằng có lẽ sẽ được thay đổi khẩu vị, thế nhưng lúc nhìn thấy thịt thú nướng bóng loáng với mùi canh thịt tỏa ra, hi vọng đó của y liền tan biến.

Ăn xong bữa tối, thấy thời gian còn sớm, Bách Nhĩ nghĩ tới mấy á thú đến từ phương Nam kia, y quyết định đi ra ngoài xem thử tình huống. Từ Trung bộ của rừng rậm Lam Nguyệt tới thảo nguyên phía Nam có lẽ phải đi không dưới nửa tháng, nếu là tới đổi thịt thú, thứ nhất là không dễ vận chuyển, thứ hai là trời nóng không thể giữ lâu được. Vậy đối phương muốn cái gì? Bên trong rừng rậm Lam Nguyệt có cái gì mà thảo nguyên không có sao? Ôm nghi hoặc như vậy, Bách Nhĩ nói một tiếng với những người khác, liền ra sơn động một mình.

Bởi vì có hai ông mặt trời, lúc thú triều đi, đám mây tan ra, nhiệt độ khắp đại lục liền đột ngột tăng cao lên, bởi vậy hiện tại dù cho đã vào đêm, cũng rất ít người tình nguyện ở trong lều, phần lớn đều ở bên ngoài tạo thành từng nhóm đốt lửa trại, hoặc nướng thức ăn, hoặc rảnh rỗi nói chuyện phiếm. Lúc Bách Nhĩ đi qua, đa số thú nhân đều chỉ đảo mắt nhìn qua, liền không có hứng thú nữa.

Lúc đi ra, y có hỏi qua người bộ lạc Đại Sơn, biết khách thú ở phía Tây, nên y xuyên qua mặt đá mấp mô cùng với lều trại rải rác trên mặt đá, trực tiếp tìm kiếm. Cách một khoảng, có thể thấy lửa trại dày đặc, sáng trưng cùng với đám đông ồn ào, náo nhiệt, xem ra họ vẫn đang buôn bán, cũng không vì màn đêm buông xuống mà trở nên vắng vẻ.

Nói không chừng ở trong đó còn có thể tìm được vài người có tay nghề. Bách Nhĩ thầm nghĩ, nhưng mà không đợi y đi đến bên kia, trên nửa đường đột nhiên có một người xông ra, tiếng ném bao da thú bịch một cái xuống dưới chân y vang lên.

“Đủ không?” Giọng nói khàn khàn, bên trong chứa một tia ngượng ngùng và mất tự nhiên.

Với thính lực của Bách Nhĩ vậy mà không phát hiện người này từ nơi nào xông ra, y rất kinh ngạc, không khỏi dâng lên vài phần cảnh giác. Dựa vào ánh lửa cách đó không xa, cẩn thận đánh giá người trước mặt này, y phát hiện đó là một thú nhân mình chưa gặp lần nào, dáng người so với thú nhân khác thì có phần nhỏ gầy, nhưng ngũ quan thanh tú, nếu không phải cậu ta có mái tóc ngắn, cùng với tấm da thú cột ngang hông, có lẽ Bách Nhĩ đã cho rằng đây là một á thú rồi.

Thế nhưng mặc kệ đối phương là á thú hay là thú nhân, tự dưng đột ngột xông ra, còn nói ra câu mà người ta không hiểu ra sao cả, có phần…

Có lẽ là nhận lầm người. Trong đầu Bách Nhĩ toát ra ý tưởng này, đang định mở miệng, thì phía sau đột nhiên truyền đến tiếng động, một con thú màu trắng như tuyết mang theo sát khí bức người từ trong bóng đêm nhào ra, nhanh chóng đánh về phía thú nhân thấp bé đang có chút bất an chờ y trả lời.

83. Hòa thuận

Bởi vì Bách Nhĩ là á thú, nên lúc các thú nhân nói về bộ lạc tụ hội là vô tình hay cố ý đều để sót mất một điểm. Đó chính là ở trong tụ hội còn có một loại giao dịch như vậy, một số người như thế.

Thời điểm có tiểu bộ lạc tới đổi muối sẽ mang theo một hai á thú, là á thú đã mất bạn đời, tuổi tác không còn nhỏ, không thể sinh con, ở trong bộ lạc có thể xem như là không có chỗ nương tựa, cộng thêm bộ lạc đó quá nhỏ, sức lực có hạn, dù vào mùa mưa thức ăn dồi dào, các thú nhân đi săn thú cũng chỉ miễn cưỡng săn đủ cho mình và bạn đời ăn no, đương nhiên khó mà quan tâm tới người bên ngoài được. Vì thế bọn họ sẽ nhân dịp lúc đổi muối dẫn theo á thú tình nguyện tới, để họ dùng chính bản thân mình hoặc thân xác đổi lấy một ít thức ăn và đồ dùng hằng ngày, hoặc được người tộc khác không lấy được bạn đời vừa ý mang về. Tóm lại cũng xem như một con đường sống.

Giống như bộ lạc Đại Sơn thì vào mùa mưa dĩ nhiên sẽ chẳng quan tâm tới á thú như vậy, thế nhưng dù sao cũng sẽ có một hai loại người vì tịch mịch hoặc nguyên nhân khác nhân dịp đổi muối làm chút giao dịch. Chuyện này cứ như vậy mà thành một quy định ngầm mà những người thường tới đổi muối ai cũng biết.

Phong là thú nhân một bộ lạc nhỏ, bởi vì người bé, sức yếu, cộng thêm hình thú không đủ uy mãnh, sau khi trưởng thành vẫn chưa có á thú nào để ý tới cậu. Có điều bởi vì cơ thể linh hoạt, hành động như gió, nên mỗi lần bộ lạc đi đổi muối đều sẽ mang theo cậu. Cậu cũng biết quy định ngầm này trong tụ hội của các bộ lạc, nhưng suy nghĩ đã lâu, cũng chưa có can đảm đứng trước các á thú kia. Mãi tới lần này, phát hiện khách thú mang tới không ít á thú phương Nam, có thể dùng hắc thạch đổi về, cậu liền động tâm. Phong biết nơi nào có hắc thạch, cho nên mất hai ngày đi nhặt một túi, vốn đang kích động muốn tới chỗ khách thú đổi người, nào ngờ lại thấy một á thú thân hình cao lớn, dung mạo xấu xí đang cố gắng đi lại giữa mặt đá nhấp nhô, cũng không biết là đồng bệnh tương liên hay là cái gì khác, đầu cậu bỗng nóng lên, ném túi hắc thạch vất vả kiếm được xuống chân á thú kia.

Theo suy nghĩ của cậu là: Trước tiên cứ qua một đêm đã, nếu thấy tạm được hoặc á thú kia tình nguyện, cậu sẽ đem y về bộ lạc làm bạn đời của mình. Cậu nhất định sẽ đối xử tốt với y, mặc cho y xấu xí cỡ nào. Nhưng mà cậu còn chưa đợi được câu trả lời của á thú kia thì đã bị móng vuốt của một con thú vừa giống sư tử vừa giống báo, màu trắng xém nữa bổ nhào vào, may mà cậu phản ứng mau, không thì đã mất mặt trước á thú kia rồi.

“Đồ, cậu ta không có ác ý, chắc là nhận lầm người thôi.” Ngay lúc con sư tử lai báo màu trắng kia hùng hổ lại muốn nhào tới, cậu sợ tới mức thiếu chút nữa lộ ra hình thú, thời điểm cắp đuôi chuẩn bị chạy trốn thì á thú kia tới chắn giữa hai người họ, nói một câu khiến cậu xấu hổ tới mức chỉ tiếc không có cái lỗ chui xuống thôi. Hóa ra á thú này đã có bạn đời, còn là một bạn đời uy phong như vậy, so với hình thú của mình, cậu cảm thấy rất tự ti. Nghĩ đến đây, ngay cả hắc thạch dùng để đổi á thú cậu cũng không muốn lấy lại, sau khi kích động nói một câu, liền xoay người chạy mất. Trở lại lều, nhìn thấy các thú nhân bộ lạc, cậu mới dần tỉnh táo lại, nhưng làm sao cũng không nhớ nổi lúc rời đi mình đã nói cái gì. Đợi qua ngày hôm sau, nhìn thấy hắc thạch đặt ngoài lều, cậu đột nhiên hơi chán nản, hóa ra dũng khí cố gắng thu lấy để đi đổi á thú, hôm qua đã bị hoảng sợ bất ngờ làm biến mất sạch sẽ rồi.

“Là… là nhận lầm…” Nhìn thú nhân kia hoang mang nói một câu như vậy, sau đó nhanh như chớp biến mất trong bóng đêm, khiến Bách Nhĩ còn chưa kịp nhắc nhở đối phương quên lấy đồ lại. Lúc y đang định cúi người nhặt túi da thú kia lên, nghĩ rằng lần sau gặp lại sẽ trả cho người ta thì lại bị Đồ đoạt trước.

“Sau này gặp thú nhân như vậy, không được phản ứng lại.” Đồ ngậm cái bao da thú nặng bỏ trên lưng, rầu rĩ nói. Lúc Bách Nhĩ ra ngoài, hắn vốn không muốn đi cùng, nhưng đột nhiên nghĩ tới thú triều mới qua, cộng thêm có nhiều khách thú tới đây như vậy, lỡ không an toàn… Nên hắn có chút ngồi không yên, vì thế mới đi theo sau cách một đoạn xa, hắn tính nếu không có chuyện gì thì sẽ không hiện thân. Ai ngờ cái con khỉ xanh nhát gan, vô dụng kia cũng dám… cũng dám để ý tới Bách Nhĩ, trong phút chốc đó, hắn chỉ cảm thấy một luồng máu nóng xông lên trán, trước khi nhận ra đã hóa thành hình thú xông ra ngoài, nếu không phải Bách Nhĩ ngăn hắn lại, có xé nát con khỉ xanh kia hay không, hắn thật chẳng dám cam đoan.

Bách Nhĩ nghe thấy lời này của hắn, hồi tưởng lại phản ứng vừa rồi của thú nhân kia, phút chốc hiểu ra chút gì đó, vì thế y quyết định không tiếp tục tìm tòi chân tướng có khả năng khiến mình không thoải mái nữa, mà chuyển đề tài “Ngươi cũng muốn đi xem mấy á thú phương Nam à?”

Đồ đang nghĩ xem phải giải thích sao mình lại xuất hiện ở đây, nghe y hỏi như vậy, hắn thở nhẹ ra, ậm ừ đáp.

“Muốn đi cùng nhau không?” Bách Nhĩ do dự một lát, mới hỏi. Nguyên nhân là do mấy ngày nay Đồ hay tránh né y, cho nên lời nói, hành động của y có thêm mấy phần cân nhắc so với sự tùy ý lúc trước.

“Đương nhiên.” Đồ nghe thấy sự khách khí trong giọng nói của y, khiến hắn không khỏi lại thấy buồn bực.

Hai người trầm mặc đi cách nhau một khoảng, thấy sắp tới lều của khách thú, Đồ nhịn không được nói một câu “Trong thời gian tụ hội, đừng đi khắp nơi một mình, muốn đổi gì hay là đi xem náo nhiệt nhớ gọi… gọi ta.” Thật ra hắn muốn nói gọi thú nhân đi cùng, nhưng trong đầu lại hiện lên cảnh tượng Bách Nhĩ cùng thú nhân khác vui vẻ, hòa thuận đi chung với nhau, lời tới bên miệng lập tức sửa lại.


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_33
Phan_34
Phan_35
Phan_36
Phan_37
Phan_38
Phan_39
Phan_40
Phan_41
Phan_42
Phan_43
Phan_44
Phan_45
Phan_46
Phan_47
Phan_48
Phan_49
Phan_50
Phan_51
Phan_52
Phan_53
Phan_54
Phan_55
Phan_56
Phan_57
Phan_58
Phan_59
Phan_60
Phan_61
Phan_62
Phan_63
Phan_64
Phan_65
Phan_66
Phan_67
Phan_68
Phan_69
Phan_70
Phan_71
Phan_72
Phan_Gioi_Thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .